Từ ngày gọi người yêu là “vợ”...

    Một trái tim làm từ hoa hồng, Thảo Ca thận trọng bước tiếp, một bàn tiệc chứa đầy thức ăn. Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang lúi húi cắt hành trong bếp.
Mồ hôi lướt nhẹ xuống khuôn mặt anh, chiếc tạp dề lấm lem dầu mỡ. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng bước ra cửa. Còn anh, vẫn chăm chú nêm gia vị với một sự thích thú…

Soup nguội

Bắt đầu và kết thúc, tình yêu không phải lúc nào cũng vẹn nguyên dư vị ban đầu. Nhiều cặp tình nhân cho rằng đến một lúc nào đó tình yêu sẽ phải đến giai đoạn “bão hòa”. Lúc mới yêu có bao điều mới mẻ, tim anh đập rộn ràng mỗi khi gặp cô, anh không tiếc thời gian chỉ để nghĩ cách làm cô vừa lòng. Cảm giác chinh phục thuở ban đầu chính là niềm hứng khởi, là nơi khởi nguồn cho một tình yêu. Nhưng liệu cảm xúc đó còn giữ được cho đến khi nó tìm được bến đỗ cuối cùng? Giống như món soup vậy, bạn vẫn muốn tiếp tục ăn khi nó đã nguội lạnh, hay chỉ có hứng thú lúc nó ở trên bếp, nóng hổi và nức hương thơm.

10 giờ tối, Thảo Ca vẫn không rời mắt khỏi mâm cơm lạnh tanh. Hai chiếc ghế trống, đôi đũa xếp ngay ngắn, cô đã không tưởng tượng đến cảnh mình ngồi một mình đuổi ruồi trong đêm khuya thế này. Còn nhớ khi chưa lấy nhau, cô luôn trông chờ những bữa tối anh đến. Cô thích nhìn anh nhặt rau, tỉ mỉ như sợ rau bị thương tổn. Có anh là chồng, cô sẽ hạnh phúc. Cô luôn mơ tới điều đó.

Anh lầm lũi bước vào phòng ngủ hai người. Thảo Ca không buồn nhìn anh nữa. Cô muốn thoát khỏi cái không gian ngột ngạt này. Ánh nến trên bàn đã tắt, chỉ còn sáp nến nhỏ giọt vào đĩa. Háo hức bao nhiêu để rồi hụt hẫng, cô chỉ muốn chấm dứt những ngày tháng im lặng chán chường này. Cô chỉ muốn hồi tưởng lại chút ngọt ngào thuở mới yêu nhau. Cô đòi hỏi quá nhiều ư? Cánh cửa đóng sầm lại, món soup nguội lạnh đìu hiu bên ngọn nến tàn. Anh lặng người nhìn bóng cô khuất sau cửa. Anh đã từng níu chặt tay cô lúc giận dỗi, anh đã từng nài nỉ khi cô đòi chia tay, khi ấy cô là người yêu. Nhưng giờ đây, anh đứng yên không bước, phải chăng tình yêu đã nhạt màu khi cô là vợ?

Đừng đề soup “ngán tận cổ”

Nhạt nhẽo, vô vị, nhiều người khẳng định những cảm xúc ấy chỉ xuất hiện khi tình yêu đã chết. Nhưng đôi khi đó lại là cách tình yêu chững lại để tiếp  thêm năng lượng. Nếu ngày này qua ngày khác, vẫn nguyên liệu ấy, vẫn mùi vị ấy, bạn có thấy “ngán tận cổ” món soup mình từng cho là tuyệt nhất khi ăn lần đầu? Tình yêu cũng vậy, một bó hoa lãng mạn cho lần gặp gỡ đầu tiên, không có nghĩa nó sẽ tiếp tục lãng mạn cho những lần sau nữa. Nếu tình yêu cứ cũ mèm dần như thế, vậy ai còn dám đón nhận cái bắt đầu?

Anh ngắm nghía “trái tim nhân tạo” làm bằng hoa hồng trên nền nhà, nhưng con tim trong cơ thể anh lại rộn lên những cảm xúc khó tả. “Cô ấy sẽ phản ứng ra sao?”, “Còn giận chuyện tối qua không?”… Anh hồi hộp, lo lắng, anh nghĩ những cảm xúc ấy anh đã bỏ quên từ ngày gọi “người yêu” là “vợ”.

Anh nhận ra không phải tình yêu mất đi mà chính anh đã vô tình với nó. Anh bối rối mở cửa cho Thảo Ca, ngập ngừng nói: “Anh đã hâm lại món soup nhưng mùi vị có chút thay đổi… Em vẫn sẽ ăn nó chứ?”. Cô bước qua trái tim trên nền nhà và nhẹ nhàng đi về phía con tim thật sự nơi anh.

Không phải chỉ khi mới yêu, người ta mới có quyền lãng mạn, mới phải “hao tâm tổn trí” cho tình yêu mới mẻ. Mà tình yêu luôn cần được hâm nóng dù ở quãng đường nào của cuộc đời. Sự chăm chút, sáng tạo đó luôn là cách khiến tình yêu không bị khô cằn, nhàm chán. Món ăn tên gọi tình yêu có thể cũ, nhưng cách nêm gia vị, cách thêm bớt nguyên liệu… sẽ làm cho nó có những hương vị khác nhau, mà ta vẫn cứ muốn ăn dù bản chất món ăn không hề thay đổi.

Theo Hoài Phương
PNO